Chán chồng đến nỗi chẳng còn lời nào để tả

Đi ăn chung anh luôn ăn như ngày mai chết vậy. Anh vào khách sạn 5 sao chỉ chăm chăm vơ hết các bộ kit, sữa tắm họ để trong phòng mang về, dù nó chả đáng gì.

chán chồng

Tôi là tác giả bài viết: Chồng lúc nào cũng tự hào rằng mình quá đẹp trai. Sau khi tâm sự được đăng tôi nhận rất nhiều lời khuyên và chia sẻ, bình luận của độc giả, xin chân thành cảm ơn quý báo và các bạn. Có lẽ lúc viết tâm sự là khoảng 1h đêm nên tâm lý rối bời, xáo trộn và mệt mỏi, diễn đạt chưa đủ rõ ràng khiến bạn đọc có phần chưa hiểu rõ. “Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh”, chồng tôi cũng không phải quá đẹp trai vì thực tế tôi có phần nhỉnh hơn anh. Khi gặp nhau anh là người dính sét ái tình với tôi trước.

Chán chồng đến nỗi chẳng còn lời nào để tả .

Tôi tự nhận mình còn nhiều thiếu sót, yếu kém lớn nhất của tôi là suy nghĩ một chiều, thẳng thắn, không khéo léo, không có kỹ năng mềm nhiều và có phần hơi cứng nhắc. Tôi từ bé chỉ biết tập trung lo học, hầu như chỉ chọn chơi với vài ba đứa bạn thân nhất, không giao du quan hệ bạn bè nhiều. Bạn là con trai thì tuyệt đối không có do một phần tôi cũng sợ dính vào yêu đương, không học hành được. Vì thế hiểu biết của tôi về đàn ông hầu như là con số 0. Người đàn ông duy nhất tôi biết là bố thì lại là một người quá tuyệt vời, vì thế nói chung suy nghĩ của tôi toàn màu hồng về hôn nhân, tình yêu. Hồi mới yêu, anh tấn công dồn dập, tôi được chiều chuộng hết mức, đến giờ xâu chuỗi lại mới thấy anh là con người trái người hẳn với tôi. Anh giao du xã hội nhiều, sống với bạn bè là chính, vợ con là phụ. Với bạn bè, thậm chí chỉ là hội hè, anh có thể nhiệt tình xông xáo vạn lần, với vợ con thì chỉ biết nằm ì ra lướt web, không động tay chân vào việc gì, hoặc có làm thì kể công cả ngày không hết.

don ghen của vợ Khi anh đi ra ngoài, dù hai vợ chồng vừa cãi nhau, anh có thể ngay lập tức diễn kịch, tôi cảm giác lúc nào anh cũng phải đeo mặt nạ. Còn tôi lại không thể che giấu nỗi buồn, chỉ biết lấy công việc khoả lấp. Chính vì sống bên ngoài là chính nên anh rất hình thức, sĩ diện. Tôi ngược lại, sống quá thật và không chú trọng hình thức, chưa bao giờ thích trai đẹp và chồng tôi cũng không phải là quá đẹp trai như tôi nói ở trên. Có lẽ vì thiếu sáng suốt, thiếu kỹ năng nên tôi lấy anh. Về sống với nhau chúng tôi đã bộc lộc ngay mâu thuẫn và lệch pha trong cách sống. Tôi luôn tâm niệm mình cố gắng làm việc vất vả, kiếm ra tiền thì thỉnh thoảng cũng tự thưởng cho bản thân và chồng con. Tôi luôn chủ động mời anh đi nhà hàng ngon, nhưng anh lại quan niệm tôi phải nhịn ăn nhịn mặc, tiết kiệm tuyệt đối. Đi chợ với nhau mà tôi ngượng với người bán hàng vì anh luôn là người mặc cả, sợ họ cân thiếu. Tôi lại nghĩ: “Họ đã phải một nắng hai sương đi bán rau, lãi được vài ba đồng có khi về nhà chồng con lại lô đề hết. Mình kiếm ra nhiều tiền hơn họ, ăn sung mặc sướng, có vài ba đồng mặc cả làm gì”. chông đi chợ Nói ra suy nghĩ ấy với anh thì anh bảo tôi “Ngu ngốc, không biết gì, bán rau cực lãi luôn”. Tôi thực sự không chủ đích kể xấu chồng, nói một cách nhẹ nhàng thì đó chỉ là sự lệch pha trong cách sống, quan niệm, các giá trị. Đi ăn chung anh luôn ăn như ngày mai chết vậy, đi ăn buffet anh “chơi” 3, 4 vòng các loại sống chín, đến lúc về kêu no quá, đau bụng. Còn tôi quan niệm đi ăn để thưởng thức. Anh vào khách sạn 5 sao chỉ chăm chăm vơ hết các bộ kit, sữa tắm họ để trong phòng mang về, dù nó cũng chả đáng gì. Thái độ của anh lại như ông chủ, quát tháo, hò hét nhân viên phục vụ. Vào bất kể nơi đâu sang trọng, anh chụp ảnh tung lên Facebook khoe. Anh kiếm được nhiều tiền hơn tôi nhưng không biết đắp vào đâu, tôi tự mua sắm toàn bộ đồ cho mình và con. Tiền của anh có lẽ là bao bạn đi nhậu hết. Có nhiều lần anh phải vay tôi, còn đi ăn thì anh bảo tôi “ứng trước” khi nào lĩnh lương sẽ trả. cải tạo chồng lười Tôi chán khi phải kể tỉ mỉ tất cả nhưng chuyện này nhưng để cho các bạn thấy cuộc sống của tôi ngột ngạt, mệt mỏi cỡ nào. Tôi nữ tính nhưng phải gồng lên như một người đàn ông. Cuộc sống thật vô vị! Các bạn nói sao không bỏ đi, chịu đựng 8 năm trời? Nói thì dễ mà làm khó lắm các bạn ạ. Tôi là người mạnh mẽ, độc lập, vậy mà chỉ nhìn con là trái tim tan nát, khi con còn bé thì mải tập trung chăm sóc con từ A-Z chiếm hết thời gian, vì thế tôi có lúc cam chịu, nghĩ là “chấp nhận” cuộc sống vậy cũng được. Đời ai người nấy sống, tôi có con, cũng chả cần gì khác nhưng giờ con lớn dần, cháu đã độc lập hơn, không phải chăm bẵm bú mớm nữa, tôi mới thấy mình thực sự cô đơn và mệt mỏi. Anh vẫn vui vẻ vì ra ngoài luôn được tiếng là có gia đình đàng hoàng. vo chong ly hon Tôi tiếc là mình đã không ly hôn sớm, con càng lớn thì diễn biến tâm lý càng phức tạp, khó giải thích để con hiểu hơn, đồng nghĩa với việc tôi sẽ đau lòng hơn khi con hỏi. Chỉ nghĩ đến cảnh con nhìn nhà bạn bè đầy đủ bằng ánh mắt buồn là tim tôi đã tan nát, mọi sự mạnh mẽ biến mất, tôi lại lựa chọn cam chịu thôi. Nhưng giá như anh vẫn là người cha tử tế và quan tâm đến con thì tôi sẽ chấp nhận hy sinh. Đằng này anh cũng chẳng màng đến con, thậm chí còn reo rắc những suy nghĩ không lành mạnh, phản giáo dục, nhất là tư tưởng coi thường phụ nữ. yêu sếp Anh lúc nào cũng tự hào mình đẹp trai, ưa hình thức, không bản lĩnh, nhất là khi dạy con anh luôn đay nghiến khiến cháu tổn thương, khóc lóc. “Giận cá chém thớt”, anh không ưa tôi là quay sang chì chiết, miệt thị con. Tôi thực sự quá sức chịu đựng nên đã nộp đơn ly hôn. Tôi thực sự không thể sống một cuộc đời như vậy. Cảm ơn các bạn đã quan tâm và đọc tâm sự của tôi, chia sẻ, khuyên nhủ, bình luận, chỉ trích, những ý kiến đó tôi đều coi là tốt để biết cuộc sống này có nhiều chiều và không đơn giản. Tôi sẽ rút kinh nghiệm để đối nhân xử thế khôn khéo hơn. Chân thành cảm ơn! !

Add Comment