Một câu chuyện cảm động về một người vợ vượt lên khi bị chồng lừa dối

Ngày Quốc Tế Gia Đình – Viết cho Chồng Cũ và Chồng Tương Lai – Viết cho Hai Vị Thần Hạnh Phúc !!!

Chuyện Bây Giờ Mới Kể.

Gửi Đình Lâm Chồng Cũ !

Mỗi năm vào ngày này – Tui cảm thấy có lỗi với con… Vì dù Tui có làm cách nào đi nữa, bù đắp cho các con nhiều đến thế nào đi nữa, thì cũng ko thể cho con một gia đình trọn vẹn có đầy đủ cả cha lẫn mẹ ! 
Vẫn biết chuyện tình cảm là do duyên phận, nhưng Tui vẫn thấy chúng ta thật sự có lỗi với con. 
Sau những gì đã xảy ra… Đáng lẽ Tui nên hận anh… Nhưng có lẽ tình yêu thương đã lớn hơn tất cả. Cho nên dù có tức giận đến mấy, thì vĩnh viễn. Tui cũng không bao giờ ghét được anh ! 
Nhớ lại cái ngày vỡ trận , bỏ mặc lại một mình Tui với cả đống nợ nần. Anh trốn vào Miền Tây du hý với em Dung Bia Cần Thơ. Trong khi Tui nước mắt giọt ngắn giọt dài chưa biết làm cách nào để thoát ra khỏi tình trạng bế tắc đó, thì anh vẫn vô tư vui vẻ hát hò đàn đúm nhậu nhẹt với bọn nó. Thậm chí Dung Bia còn cố tình lấy điện thoại của anh gọi vào máy Tui để nghe anh hát . Tui còn nhớ rất rõ cảm giác của ngày hôm ấy. Hà Tĩnh trời mưa lạnh mà mồ hôi Tui túa ra như tắm vì uất ức…

gửi nợ cho vợ
Sau đêm đó Tui biết mình ko thể hy vọng gì ở anh. Tui phải tự tìm cách cứu lấy cuộc đời mình trước khi chưa quá muộn… Khi quyết định ra đi trong túi Tui chỉ vỏn vẹn có 148 ngàn đồng. 3h sáng khi mọi người đang ngủ say giấc, Tui gọi con Ngọc dậy và đưa cho nó 80 ngàn. Tui dặn con :” Lúc nào em Hoàng ngủ dậy thì con đưa em đi ăn sáng rồi sau đó hai chị em bắt xe ôm về dưới nhà ông bà ở tạm.Mẹ phải đi kiếm tiền trả nợ và lo cho các con chứ ở nhà ko được nữa. Mẹ sẽ nhắn tin để nói Bố về !” Con Ngọc khóc mếu máo tiễn Tui ra cửa, vì nó biết trong hoàn cảnh đó,mẹ nó bắt buộc phải ra đi… Anh đừng bao giờ trách con vì sao chúng nó lại giận anh… Và cũng ko ai ngoài bản thân Tui hiểu được, tại sao bây giờ Tui lại chiều con và ko từ chối bất cứ điều gì các con Tui muốn… Sau những gì các con đã phải trải qua và chịu đựng vì những sai lầm của của bố mẹ chúng – Thì đó là cách Tui bù đắp sự tổn thương về tinh thần cho con. Chính Tui và Anh đã cướp mất tuổi thơ vô tư hồn nhiên của con mình, bắt chúng nó phải chứng kiến những điều mà đáng lẽ ko phải là bậc làm cha làm mẹ nên làm…
Còn lại 78 ngàn. Tui bắt xe ra Vinh, nhắn tin cho anh ” Tui đã đi rồi, anh thu xếp về kẻo tội con. Kiếm được tiền Tui sẽ gửi về sau.” Vậy mà tính từ ngày Tui đi, phải đến năm ngày sau anh mới quay về nhà. Thời điểm đó tui hận anh thấu xương và tự hứa với lòng mình là Tui sẽ ko bao giờ tha thứ cho anh !
Nhắc lại chuyện này, Tui phải nhắc đến một ân nhân của Tui bây giờ đang làm rất to ở HT. Chính chú ấy đã giúp cho Tui 90 triệu để có vốn làm ăn khi Tui ra đến Hnoi. Giúp một cách vô tư ko vì bất cứ điều gì ngoài sự thương cảm cho hoàn cảnh của Tui. 
Vậy mà khi có tiền, việc Tui làm đầu tiên là tìm ngân hàng để gửi vào tk cho anh 20 triệu. Tui dặn anh là 10 triệu chuộc xe anh đã cắm của chú bảy để lấy tiền đi Cần Thơ. Còn 10 triệu anh cầm để mua thức ăn thức uống cho con. Vậy mà cuối cùng tiền thì anh tiêu phá hết, hai đứa con đưa về gửi cho Cha Mẹ Tui lo. Sau khi Tui gọi về hỏi anh, thì anh lại đưa ra lý do lý trấu trả cho người này người nọ và Tui cũng vẫn tin anh ! Trong khoảng thời gian ra đi, ngoài việc kiếm tiền gửi về trả bớt nợ thì tiền Tui gửi cho anh sống, còn nhiều gấp mấy lần tiền Tui gửi cho Cha Mẹ Tui nhờ nuôi con.
Ko phải Tui tin anh nhiều đến mức có thể để anh lừa Tui hết lần này đến lần khác đâu… Mà có lẽ lý do duy nhất là Tui vẫn yêu anh quá nhiều ! 
Thế rồi Tui nhớ lần đó,anh bảo là gửi tiền về để cho anh sửa sang lại nhà cửa và đón con về sống chung với anh. Tui rất phấn khởi vì nghĩ dù mình có ở xa nhưng vẫn còn chồng mình ở gần để thay mình lo lắng cho con. Thật ko ngờ là anh sửa nhà để lấy vợ khác… Và anh có quyền làm điều đó vì Tui lấy anh lúc chưa đủ tuổi đăng ký kết hôn, nên ko được pháp luật thừa nhận. Tui ko biết cái nhà anh sửa ngang dọc như thế nào và hai đứa con cũng chưa kịp bước chân về ở, nhưng đã gửi về cho anh gần hai trăm triệu, dù ở thời điểm đó, Tui cũng đang rất khó khăn. Tui còn nhớ 3h chiều hôm đó, lúc Tui vừa ở ngân hàng gửi xong cho anh 30 triệu cuối cùng thì nhận được điện thoại của cái Hằng : ” Có phải chị Thương đó ko ạ ? ” Tui trả lời : ” Phải, ai vậy ? ” Em là Hằng vợ của anh Lâm đây ” Tui còn hỏi lại : ” Lâm nào nhỉ ???” ” Anh Lâm Giai đó chị, em biết là chị chưa biết chuyện vì chắc là anh Lâm chưa dám nói với chị, nhưng sang tuần bọn em cưới rồi. Em với anh Lâm vừa đi đăng ký kết hôn về nên em phải gọi báo cho chị biết. Với lại em cũng có thai rồi nên phải cưới gấp chứ ko để lâu được nữa chị ạ ! Có gì chị thông cảm cho bọn em…” 
Anh có biết cảm giác của Tui lúc đó như thế nào ko ??? Một con đàn bà có tiếng là gan lỳ bản lĩnh như Tui mà lúc đó gục xuống mềm nhũn như cọng bún, tai Tui ù đi ko nghe tiếp được cái Hằng đang nói gì ở đầu giây bên kia …
Tui cảm thấy tuyệt vọng vì đến tận lúc đó… Tui mới biết những gì Tui cố gắng trong thời gian qua là hoàn toàn vô nghĩa. Tui gọi cho anh thì máy anh ko liên lạc được, kể cả những ngày tiếp theo anh vẫn tắt máy hèn nhát ko dám nói chuyện trực tiếp với Tui…
Tui chỉ muốn anh nghe máy và trả lời cho Tui biết lý do vì sao anh lại có thể đối xử với mẹ của con anh như vậy ???
Tui ko tiếc tiền tiếc bạc mà chỉ tiếc cho công sức của mình trở thành 1 con số O tròn trĩnh… Tối hôm trước anh còn gọi điện, giục Tui mai gửi tiền về nhanh nhanh để anh thanh toán cho xong tiền công thợ và đi làm lại sổ hộ khẩu để chuyển con về luôn…
Nghĩ lại… Tui phải tự cảm phục chính bản thân mình vì cách hành xử đối với anh. Thay vì oán hận Tui đã học cách buông bỏ và tha thứ… Tui phải gọi điện về nhà để động viên hai đứa con và Cha Mẹ Tui. Phải giả vờ nói là anh đã nói chuyện này với Tui từ lâu rồi, và chính Tui đã khuyên anh nên lấy vợ khác để sớm ổn định lại cuộc sống của mình, chứ lông bông như thế mãi cũng khổ… Mọi người bán tín bán nghi và tôi phải cố cười nói oang oang trong điện thoại để họ yên tâm, chứ lúc tắt máy rồi. Tui oà khóc nức nở như một đứa trẻ bị đòn oan vậy ! Bây giờ ngồi viết những dòng chữ này nước mắt Tui vẫn rơi… Dù Tui có tỏ ra bản lĩnh và cứng cỏi đến mấy đi nữa, cũng ko thể che dấu được sự mềm yếu trong tim của một người đàn bà !!!
Ngày cưới anh… Tui nhắn tin cho cái Hằng nói rằng : ” Cũng là phận phụ nữ với nhau nên chị ko trách gì em đâu, trái lại chị còn cảm ơn em đã thay chị chăm sóc anh Lâm ! Chị gửi mừng cho hai vợ chồng 10 triệu và chúc bọn em hạnh phúc !”
Tui tự an ủi mình : “Thôi thế cũng may, coi như mình nhẹ gánh bớt đi, trước giờ cứ như có ba đứa con phải lo, bây giờ chỉ còn có hai .”
Nhưng đó là nói vậy thôi, chứ lúc đó Tui sốc và thất vọng lắm. Nhất là vào cái hôm sinh nhật Hoàng, Tui đưa con đi ăn bánh tôm ở Hồ Tây, trước đó cái Hằng có gọi điện nói là hai vợ chồng anh đang đi chơi trên phố. Tui có nói với nó : ” Hôm nay sinh nhật Hoàng nên Cha chị đưa hai cháu ra Hnoi chơi, nếu bọn em cũng đang ở Hnoi thì lát nữa ghé lại đây gặp nhau cho vui !” Sau đó Tui cũng nhắn tin địa chỉ nhà hàng cho anh và thấy anh Ok lại nên Tui nói với con : ” Hai chị em nhớ là lát nữa Bố với Dì Hằng đến thì cười nói chào hỏi cho lễ phép chứ đừng giận chi Bố nữa mà tội Bố !” 
Tui quên chưa nhắc đến chuyện ngày cưới của anh, cả hai đứa con rủ nhau bỏ nhà đi đến tận khuya ko chịu về nhà, trong khi hai bên nội ngoại lo hớt hải chạy đi kiếm cháu khắp nơi thì anh vẫn bình chân như vại chẳng lo lắng gì. Đến 12h đêm vẫn ko tìm ra con, mọi người lo lắng gọi cho Tui và lúc đó Tui gọi cho anh thì anh tắt máy . Gọi vào số của Cái Hằng nói cho Tui gặp anh thì nghe anh hỏi giọng ngái ngủ : ” Có chuyện gì thế ?” Lúc đó ko kìm được tức giận Tui hét toáng lên : ” Hai đứa con bỏ nhà đi mất tang từ sáng tới giờ vẫn chưa về mà anh còn nằm yên ở nhà được vậy à ? ” Anh còn vô tâm trả lời : ” Ko sao đâu, chắc chúng nó đi chơi loanh quanh đâu đó thôi.” Tui gọi điện cho Cậu Dương thì nghe cậu nói : ” Cậu với Chú Hiền đang đi kiếm cháu !” Tui phải nhắn tin vào điện thoại của con Ngọc : ” Ngọc ơi, mẹ xin con, mẹ lạy con. Hai chị em đang ở đâu thì về mau ko ông bà với cả nhà đang lo lắm. Đời mẹ bây giờ ngoài hai đứa con ra chẳng còn có gì nữa đâu ! Nếu con với em mà có chuyện gì thì mẹ cũng ko sống nổi…” Có lẽ ngoài Cha Mẹ ra thì Hai đứa con là người thấu hiểu và yêu thương Tui nhất. Tui luôn tin rằng : ” Mọi thứ trên đời đều có thể dối trá nhưng tình mẫu tử thì ko bao giờ !” 
Khi nhận được tin con Ngọc nhắn lại : ” Mẹ đừng lo, con với em đang trên đường về nhà !” Tui mừng rỡ gọi cho mọi người nói là cháu sắp về rồi, bọn nó về thì đừng nạt nộ gì các cháu cả, hãy hiểu và thông cảm cho tâm trạng của cháu…Sau đó Tui nghĩ có lẽ nên gọi điện báo cho anh biết là con đã về nhà để anh khỏi lo lắng. Ko ngờ khi Tui gọi thì điện thoại của hai vợ chồng anh đều tò tí te. Hoá ra anh vì Vui duyên mới nên đã quên ko quan tâm đến con cái mình ! 
Ba mẹ con Tui và Ông Hiền chờ dài cổ vẫn ko thấy vợ chồng anh đến, trong khi Tui đang cố gắng tạo điều kiện giúp anh và vợ mới của anh có cơ hội gần gũi tiếp xúc với con mình… Vậy mà bọn anh quá vô tâm,ko biết điều ! Tui ko đành lòng nhìn thấy nét mặt trông ngóng của thằng Hoàng, mỗi lần có tắc xi dừng là nó cứ nhấp nhỏm nói : ” Có lẹ Thầy Lâm nhà ta đến đây rồi..” Nó vẫn hay gọi đùa anh là Thầy Lâm còn Tui là Chị Thương. Tui đi ra ngoài gọi điện hỏi xem anh đã đi đến đâu rồi vì Tui sợ bọn anh ko quen đường ở Hnoi rồi bị tắc xi bắt gà. Ko ngờ gọi thì cả hai máy đều tắt. Tui rất tức vì nếu đã ko muốn đến thì đừng có Ok để con nó chờ rồi thêm thất vọng… Sợ con buồn Tui đã chạy lại nhờ cô bé tiếp viên, lúc nào thấy Tui về đến bàn thì nháy vào số đt của Tui rồi tắt đi để tự Tui nói một mình. Khi nghe chuông reo Tui đã phải giả vờ làm như cái Hằng gọi cho Tui và nói : ” Sao thế em ? Giờ ko đến được à, thôi quà cáp gì cho tốn kém. Cháu nó có thiếu cái gì đâu. Nhưng mà chị cũng cảm ơn hai vợ chồng nhé ! ” Sau đó Tui quay sang nói với ông Hiền và hai đứa : ” Dì Hằng gọi nói hai tên đó đi mua xe đạp làm quà tặng sinh nhật cho Hoàng ta, nhưng ko biết đường, nên mua xong thì phải về luôn cho kịp chuyến xe chứ ko đến được nữa .” Ông Hiền vốn thật thà nên chép miệng ” Khổ chưa bây, đã thế thì còn mua xe làm gì ?” Thằng Hoàng hỏi Tui :” Thế xe đạp thì mần a răng mẹ ?” Tui nói : ” Dì ấy cho họ số đt của mẹ rồi, mai mẹ chỉ việc đến lấy về thôi.” Riêng con Ngọc nó trầm ngâm ko nói gì, Con gái anh là đứa nhạy cảm và hiểu chuyện. Có lẽ nó biết Tui đang nói dối nhưng nó vẫn im lặng…
Sáng hôm sau Tui phải dậy từ rất sớm, chạy lên phố Bà Triệu, chọn cái xe đắt nhất và đẹp nhất mua cho con. Đến tận giờ phút này, con trai anh vẫn cứ nghĩ đó là chiếc xe Dì Hằng mua tặng nó nhân ngày sinh nhật…
Tiếp theo thời gian sau đó anh im re ko liên lạc gì . Tui cũng dần dần nguôi ngoai đi mọi chuyện… Thế rồi anh lại gọi điện và báo cho Tui biết chuyện Cái Hằng bị sẩy thai đang nằm trong bệnh viện mà anh thì lại ko có tiền. Nghe vậy Tui lại chạy đi chuyển tiền vào Tk cho anh. Rồi từ đó trở đi lại vẫn cảnh cũ lặp lại, khi thì anh kêu bị đau tay ko có tiền mổ, khi thì kêu chán nản bế tắc ko biết làm gì ? Ko có công ăn việc làm ổn định nên vợ chồng cãi cọ nhau suốt ngày chán ko sống nổi. Con người Tui thật lạ, đã bao nhiêu lần tự hứa với mình là: Kệ xác anh ! Thế nhưng khi anh kêu khổ Tui lại thấy đau lòng và vẫn cứ gửi tiền giúp anh mở hết cái này đến cái khác. Cứ tưởng anh lấy vợ rồi thì thoát… Cuối cùng vẫn phải lo cho anh từ cái quần lót cho đến cái kính,lọ nước hoa và cả quần áo mùa
đông lẫn hè. Xe máy với ĐT thì ko biết bao nhiêu cái rồi… Tức nhất là vụ cái dây chuyền mặt móng khái Tui mua để sau này cho con đeo, anh cứ nói là gửi về cho anh mượn đeo cho cứng vía, cái mặt Tui mua gần 1000$. Cuối cùng anh đi bán được có mấy triệu bạc. Bây giờ cũng chẳng tìm được ra cái giống như vậy mà mua lại cho con ! 
Tấm ảnh này Tui chụp chung với Cái Hằng hồi Tui lên Anh Sơn chơi ! Xung quanh hàng xóm đó, ko ai nghĩ Tui là Vợ Cũ của anh. Cái Hằng giưới thiệu Tui là bà chị ở ngoài Hnoi về chơi. Tui nhớ rất rõ có một bà gần đó còn nói
: ” Nhìn người Hnoi có khác, sang trọng và sành điệu ghê .” Cậu lái xe chở Tui cũng phải bật cười. Hôm đó nghe Cái Hằng kể khổ về anh và nói :” Em phục chị sát đất, chị mười mấy năm mà chịu được , chứ em mới có mấy tháng mà chịu hết nổi rồi.” Tui động viên nó : ” Thôi chịu khó đi em, bây giờ so với cái thời sống với chị đã đỡ hơn 80% rồi đó…” Sau khi ra về… Tui chợt nhận ra : ” Tui ko hề Bất Hạnh khi bị anh bỏ, mà là May Mắn !!!” 
Tui quyết định đưa hai đứa con chuyển ra Hnoi học. Con anh đang vào tuổi chớm lớn nên tính khí thay đổi thất thường. Nhất là thằng hoàng, lúc đưa nó ra là tách nó xa bạn bè cũ nên nó rất giận mẹ, nó chưa đủ lớn để hiểu rằng Tui muốn tốt cho nó nên mới nó đưa ra Hnoi học. Đến lớp ko chịu học hành gì, hở tý là bỏ học ra quán nét ngồi, cô giáo nói gì cũng bỏ ngoài tai. Mục đích chính của nó là làm vậy để bị đuổi học thì sẽ được trở về quê sống với ông bà và gần bạn bè. Những ngày tháng đó với Tui thật khốn khổ, chở con đến trường, đưa con vào lớp rồi Tui phải ngồi chầu chực chờ trước cổng đến tan học mà đón về. Ko cho nó cơ hội trốn ra ngoài. Phải đến nhà nhờ vả từng thầy cô giáo giúp đỡ…
Đến hết học kỳ 1 lớp 6 thì bắt đầu nó hiểu chuyện và biết nghe lời hơn. Ngọc là chị nên nó biết cách làm công tác tư tưởng cho em. Trong khi đó anh chưa từng bao giờ hỏi Tui một câu là con cái như thế nào ? Nếu có gọi điện thì cũng chỉ là xin tiền hoặc vay tiền mà thôi… 
Mặc dù anh sống tệ bạc với Tui như vậy, nhưng chưa bao giờ Tui mở miệng nói xấu anh trước mặt hai đứa con. Tui luôn nhận phần lỗi về mình và chỉ mong con vẫn thương anh vì anh là bố của chúng nó. Thật ra cả hai đứa cũng thương anh rất nhiều, chẳng qua chúng nó giận nên ko muốn thể hiện ra mà thôi. Nhiều lúc Tui phải giục chúng nó gọi điện hỏi thăm anh, vì Tui nghĩ nếu Tui gọi thì Cái Hằng nó lại nghĩ này nọ phức tạp ra…
Năm ngoái, lúc anh gọi điện cầu cứu Tui vì thua độ bóng đá mấy trăm ko có tiền trả cho con bác Lợi. Tui cảm thấy tức và giận anh vô cùng. Người ta nói : ” Khôn ngoan đối đáp người ngoài…” Nếu có bản lĩnh thì anh nên cào cấu ngoài thiên hạ chứ ai lại đi làm khổ người thân của mình. Khi đi, Tui cũng còn thiếu tiền của mấy người bên nội bên ngoại. Nhưng khi kiếm được là Tui gửi về trả hết sạch , rồi sau đó mới kiếm trả cho người ngoài. Một mình Tui vừa lo nuôi hai đứa con ăn học vừa lo kiếm tiền trả nợ…Tui chưa bao giờ dám sống cho riêng bản thân mình !
Dù giận và ko có nhiều để cho anh trả nợ nhưng Tui cũng đã giúp anh trong khả năng có thể… Vì lúc đó phải đóng tiền học phí cho con qua đây tốn rất nhiều tiền, Tui còn phải cắm cả xe oto mà Tui mua cho con Ngọc thì mới đủ. Mỗi tháng con ăn ở học hành hết hơn trăm triệu nhưng chưa bao giờ anh có một ngìn nào để đưa cho Tui. Thậm chí trước ngày con đi. Tui còn gửi vào Tk cho anh bảo anh là đưa cho con ít triệu trước mặt cha mẹ Tui, để gọi là anh cũng có ý thức trách nhiệm. Nhưng hôm đó con ko chịu lấy, nên anh cũng để tiêu luôn.
Anh chỉ được cái Trình cao nhất là dẻo miệng, đọc những cái tin anh nhắn cho Tui luôn khiến Tui mềm lòng. ” Anh biết ơn em nhiều lắm, cảm ơn em đã nuôi dạy các con nên người. Suốt đời này anh cũng không bao giờ quên tình nghĩa của em đối với anh…” Tui đã từng nói : ” Nếu có một người phụ nữ nào yêu thương và lo lắng cho anh bằng một nửa của Tui thôi, thì đời anh quá may mắn !”

Bây giờ con cái đã trưởng thành và đủ nhận thức để thấu hiểu mọi việc một cách khách quan nhất. Tui kể ra mọi chuyện chỉ để nhẹ lòng… Đất Hà Tĩnh quá nhỏ, nên ko ai là ko biết chuyện của chúng ta… Có thể anh vì sĩ diện mà ko vui khi đọc nó…Nhưng Tui bắt buộc phải kể hết một cách thành thật nhất – Để cho người đàn ông bây giờ đang muốn lấy Tui làm vợ… Hiểu và thông cảm cho Tui, khi Tui từ chối nhận lời làm vợ họ trong khi họ đã quá tốt với Tui – Và Tui cũng muốn người đàn ông đó biết rằng : Tui ko muốn lấy anh ấy, ko phải là vì Tui còn Yêu Chồng Cũ… Vì sau những gì Tui đã trải qua và chịu đựng thì liệu Tui có thể Yêu được anh nữa ko ???
Tui từ bỏ cơ hội có thể nói là tốt nhất cho bản thân Tui, chỉ vì Tui ko muốn các con mình có cảm giác mất mát tổn thương thêm một lần nữa…
Từ nay trở đi, hai chúng ta, ai yên phận nấy – Anh ! Bây giờ đã có một cậu con trai với cái Hằng. Những trách nhiệm mà đáng lẽ anh phải làm tròn với con của chúng ta thì bây giờ anh hãy dành cho nó… Đừng làm khổ thêm một đứa trẻ và một người đàn bà khác nữa !!!

Bài thơ này Tui viết vào ngày anh cưới vợ… Đọc lại Tui vẫn chạnh lòng…Bây giờ – Tui ko còn yêu anh nữa – Nhưng anh vẫn là Người Đàn Ông Duy Nhất mà Tui Lấy Làm Chồng – Là Người Đã giúp Tui Có Được Hai Vị Thần Hạnh Phúc – Không Trách Hận – Không Yêu – Nhưng Tình Nghĩa Thì Mãi Mãi Ko Bao Giờ Mất – Vì…Dẫu Ngắn Hay Dài – Ta Cũng Từng Hạnh Phúc !

CHÉN RƯỢU CHIA LY

Chén này uống chúc mừng anh.
Xe hoa trắng rước người ta về nhà.
Chén này lấy rượu thay trà.
Chúc anh hạnh phúc với người đến sau.
Chén này nén nỗi thương đau.
Đào sâu chôn chặt tình đầu hai ta.
Chén này thay chút hương hoa.
Cầu cho siêu thoát tình ta về trời.
Chén này nhắn lại với đời.
Đừng nên đánh mất những người ta yêu…

Viết Cho Chồng Tương Lai…
Gửi BĐY !

Đầu tiên em xin lỗi BĐ, vì em đã nói dối anh về người chồng trong quá khứ của em, đã khiến cho anh nghĩ rằng em có một người chồng hoàn hảo, hết lòng yêu thương lo lắng cho mẹ con em . Chỉ vì thua lỗ trong làm ăn mà bọn em chia tay, chứ thực lòng anh ta yêu em nhiều lắm ! Em đã tô vẽ lên một người chồng trẻ trung đẹp trai ko ai có thể thay thế được…
Em viết ra câu chuyện này để cho BĐ hiểu là vì sao em ko còn muốn lấy chồng lần nữa mà thôi…
Bây giờ ba mẹ con em sống với nhau rất vui, em ko muốn con em phải chịu tổn thương khi mẹ chúng nó đi bước nữa. Ngày chồng em lấy vợ, con gái em đã khóc nói rằng : ” Mẹ ơi, con mất Bố rồi !” Em đã ôm lấy con và nói rằng: ” Bố vẫn mãi mãi là Bố của các con, cho dù Bố có lấy ai đi nữa, con với em cứ yên tâm vì vẫn có Mẹ đây. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh các con ! ” Bây giờ các con em đã lớn, cả hai đứa cũng muốn em được hạnh phúc, nên rất ủng hộ mối quan hệ của hai chúng ta… Nhưng em hiểu trong sâu thẳm lòng chúng, cho dù BĐ có tốt đến mức nào đi nữa, thì anh vẫn ko phải là Bố của chúng nó… Em sợ nếu có thêm một người nữa xuất hiện trong nhà, thì các con em sẽ gượng gạo ko được tự nhiên như lúc chỉ có ba mẹ con ! 
BĐ cũng đừng cho rằng em ko lấy anh, là vì em vẫn còn yêu chồng cũ. Em xin khẳng định – Người bây giờ em yêu chính là anh ! Bởi vì chỉ khi ở bên anh, em mới được làm người đàn bà đúng nghĩa…Anh cho em cảm giác mình được người khác lo lắng che chở… Nhưng xin lỗi BĐ, em vẫn không thể lấy anh !
Chồng Tương Lai ! Em chỉ gọi anh câu này một lần nữa thôi. Nếu tiếp tục mối quan hệ này thì em sẽ gọi anh là Người Yêu và vĩnh viễn chỉ là Người Yêu ! 
Cả hai chúng ta đều có quyền chọn lựa – Và em chọn việc ở lại bên con mình… Vì em là một người Mẹ !
BĐ cũng có quyền chọn lựa giữa việc tiếp tục ở lại làm Người Yêu của em, hoặc rời bỏ em đi tìm một người phụ nữ khác cưới làm vợ, ổn định cuộc sống gia đình như anh mong muốn ! 
Em cảm ơn BĐ vì những gì anh đã giúp đỡ cho em !!!
Hạnh phúc nào mà chẳng phải trả giá bằng ít nhiều đau khổ… Dù kết quả thế nào đi nữa, thì em cũng ko hối hận bởi sự lựa chọn của mình !
Em ! Vẫn để cho BĐ một mối quan hệ mở… Nếu sau này anh gặp được một người tốt thì xin anh hãy lấy họ. Em yêu anh và ko muốn anh phải ăn một bát cháo vừa khê vừa mặn mà vẫn cứ khen ngon…
Em ko còn đủ trẻ để ngược đường ngược nắng tin vào những lời hứa hẹn viễn vông của đàn ông… Bởi vì nếu để Nói Suông thì Trình của em còn cao hơn họ rất nhiều… Em yêu và chọn BĐ vì anh ko biết hái sao trên trời tặng em… Mà vì những thực tế khi em Cần là Có – Khi em Muốn là Được… BĐ nói : ” Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn… Người đó bị lệ thuộc… Anh biết mình là người bị lệ thuộc – Nhưng ko ân hận !”
BĐ xuất hiện trong đời em, khiến em tin vào luật nhân quả – Có lẽ do cha mẹ em ăn ở hiền lành đức độ nên em mới có được phúc phận gặp được anh !!! Nếu mà anh vẫn ở lại bên em thì thiệt thòi cho anh quá !!! Em ko đành lòng làm khổ anh và bắt anh chịu khổ cùng em ! Vì vậy em mong anh Thấu Hiểu và Thông Cảm cho quyết định của em…

Gửi Hai Vị Thần Hạnh Phúc Của Mẹ !

Trước tiên mẹ cảm ơn hai con vì đã ko ích kỷ, các con muốn mẹ nhận lời lấy bác ấy vì bác ấy tốt và yêu mẹ… Các con muốn mẹ được hạnh phúc trong nửa phần đời còn lại…
Nhưng Hạnh Phúc của mẹ chính là hai con, cảm ơn rất nhiều vì các con đã luôn bên mẹ và cùng mẹ trải qua những khó khăn biến cố của cuộc đời mình…
Mẹ cảm động khi hai con nói rằng: Kiếp sau vẫn mong được làm con của mẹ !!! 
Cảm ơn hai con vì đã ngoan và biết nghe lời mẹ, biết rộng lòng quên những gì cần quên và nhớ những gì cần nhớ trong những năm tháng đã qua…
Mẹ chỉ muốn các con biết rằng : Sự
lựa chọn của mẹ là hoàn toàn xuất phát từ tâm của mình, nên dẫu sau này về già, các con ko hiếu thuận với mẹ thì mẹ cũng không vì thế mà nói : ” Vì các con nên mẹ mới ko đi bước nữa hoặc là biết thế thì ngày xưa mẹ đã lấy bác ấy rồi…”
Mẹ ko cho rằng bây giờ mẹ hy sinh hạnh phúc riêng vì các con, mà là mẹ đang sống và làm tròn trách nhiệm của một người mẹ… Vì thế hai chị em ko cần phải suy nghĩ gì nhiều. Chỉ cần cả hai con khoẻ mạnh, chăm học và ngoan là đã khiến mẹ vui lắm rồi… Mẹ cũng muốn hai chị em hiểu và thông cảm cho Bố, mặc dù bố ko có điều kiện để hỗ trợ mẹ nuôi các con… Nhưng mẹ tin rằng tình thương của bố dành cho các con cũng ko hề ít hơn mẹ ! 
Bố và mẹ lấy nhau còn quá trẻ, còn chưa chín chắn trong nhận thức nên khó tránh điều lầm lỗi… Chuyện của bố và mẹ là chuyện của người lớn. Đúng – Sai – Tự bọn mẹ biết cách thoả hiệp với nhau ! Là phận làm con, mẹ muốn hai chị em phải quan tâm tới bố, chăm gọi điện hỏi han động viên bố lo tu chí làm ăn…Phải luôn nhớ rằng có bố thì mới có các con – Nên sau này khi bố già đi, các con vẫn phải yêu thương và lo lắng cho bố ! Còn Mẹ … Sau những gì bố gây ra cho mẹ thì mẹ đã tỉnh táo hơn trong mọi vấn đề, mẹ ko mềm lòng và ko và dễ tin vào những lời nói dối của bố nữa… Nhưng nếu như Bố Của Các Con bị bệnh gì đó hiểm nghèo cần có một bàn tay để chữa lành… Thì mẹ vẫn dám chặt một bàn tay của mình cứu Bố !!! Mẹ không phải là người ” Dại Trai ” như các con vẫn trêu mẹ mỗi khi mẹ gửi tiền giúp bố đâu. Mà vì mẹ nghĩ rằng : Vì Bố là Bố của các con, nên Bố xứng đáng để được Mẹ hy sinh bàn tay của mình vì Bố !!!

Add Comment