Dù đi làm, có lương hay không, em chồng tôi cũng chưa bao giờ đóng góp bất cứ khoản sinh hoạt phí nào cả, có tiền là chỉ dành cho tóc tai và quần áo.
Vợ chồng tôi kết hôn năm 2008, khi đó tôi 23 tuổi, còn anh 28, đều là giáo viên cấp ba, chúng tôi công tác cách nhà nội 20km. Sau khi cưới, chồng tôi đề nghị đón cô em chồng năm đó đang học lớp 10 lên để kèm học tập. Tôi đồng ý mặc dù cưới nhau xong vợ chồng tôi chỉ được nhà trường phân cho một phòng ký túc xá 11m2 và một khoản nợ sau cưới khá nhiều. Chúng tôi cố gắng cải tạo lại chỗ ở để đón em lên ở cùng. Thời gian đó, cuộc sống cực kỳ khó khăn vì gia đình bố mẹ chồng làm nông, tuổi ngoài 60, không lao động nhiều nữa. Việc chăm nuôi em chúng tôi lo toàn bộ và tôi cũng xem như đó là trách nhiệm giúp chồng báo hiếu cha mẹ.
Khi tôi mang bầu, ốm triền miên không ăn uống gì được, cũng cố gắng dạy kèm học sinh và bán hàng tạp hóa cho mọi người trong khu tập thể để lấy thêm tiền trang trải cuộc sống. Dù như thế chúng tôi cũng có những khoảng thời gian rất hạnh phúc. Em chồng sau đó thi đậu đại học, chúng tôi nhờ nỗ lực bản thân đã được chuyển về gần nhà hơn (chồng tôi về thị trấn còn tôi về thành phố cách nhà nội 16km), rồi vợ chồng xây được nhà mới thay vì ngôi nhà dột nát trước đây. Cô em chồng giờ đã ra trường và đi làm, chúng tôi về hẳn dưới này ở.
Điều đáng nói là khi bắt đầu đi làm, cô em chồng muốn có ngay một chiếc xe tay ga thay vì chiếc xe số như chúng tôi đề nghị, vì vào thời điểm đó, vợ chồng tôi rất khó khăn, vừa xây nhà xong, đang nợ hàng trăm triệu đồng. Đã thế bố mẹ chồng cũng gây áp lực, tỏ vẻ coi thường một chiếc xe số và bảo chúng tôi phải có trách nhiệm lo đầy đủ cho em vì ông bà đã lo cho chồng tôi rồi.
Xin nói thêm, bốn năm cô em chồng học đại học, chúng tôi đã lo toàn bộ chi phí cho em. Cuối các năm khi em nhận được phụ cấp hỗ trợ cho sinh viên con thương bệnh binh, bố mẹ chồng đều lấy khoản tiền đó rồi sau cho chúng tôi vay lại một ít để trả nợ. Thậm chí tiền nộp học chúng tôi vay mượn cho em nộp, đến khi được hoàn em cũng không đưa lại mà đưa cho ông bà luôn. Tôi không quan tâm nhiều đến những khoản tiền đó vì nếu có nhắc đến sẽ bị ông bà chửi mắng thậm tệ, rằng tiền là do con trai ông bà kiếm ra, lương tôi chỉ đủ nuôi bản thân.
Trên thực tế, tôi xuất thân nghèo khó, bố mất sớm, sau tôi còn có ba em. Tôi không ngại làm việc vất vả dù hàng ngày công việc ở trường mới rất mệt, áp lực. Ngoài ra tôi cố gắng làm thêm việc, từ dạy thêm đến làm tư vấn bảo hiểm, mỗi tháng cũng kiếm được 15 tới 25 triệu đồng. Gần đây, chồng tha thiết mua xe ô tô, tôi đồng ý vì thuận lợi về thăm nhà ngoại xa 20 km. Mua xe, chúng tôi cũng vay mượn đến 250 triệu đồng nhưng nghĩ có sức khỏe vợ chồng có thể trả được.
Em chồng ra trường, chồng tôi nhờ quen biết xin cho cô ấy vào làm kế toán một công ty xây dựng gần nhà, sau đó vì chê lương thấp nên em bỏ việc xin sang chỗ làm khác, rồi chê áp lực lại nghỉ việc. Đến giờ, cô ấy đang làm gần nhà (cách một km) với mức lương 3 triệu. Vấn đề là ở chỗ dù đi làm, có lương hay không, em chồng tôi cũng chưa bao giờ đóng góp bất cứ khoản sinh hoạt phí nào cả, có tiền là chỉ dành cho tóc tai và quần áo.
Một năm lại đây, tôi sức khỏe không được tốt, ốm đau suốt, chồng cũng không có thu nhập như trước đây. Năm nay hai con bắt đầu đi học, tôi rất muốn đề nghị em chồng đóng góp một ít vào sinh hoạt của gia đình. Giờ tôi không biết phải mở lời như thế nào vì rất sợ bố mẹ chồng, nếu ông bà cho rằng tôi tính toán với cô ấy thì sẽ lại chửi rủa tôi và mẹ tôi, mặc dù việc đó không có gì sai cả. Xin các bạn cho tôi lời khuyên, có nên làm như tôi nghĩ không hay cứ kệ cô ấy, mình gánh thêm một tí cho êm cửa êm nhà?